Lá thời dài, cỏ thời xanh,
Tán hoa độc cần mảnh dẻ;
Trảng rừng hửng nhẹ,
Sao chạm khẽ – đêm bừng.
Tinúviel uyển chuyển thân mình
Múa theo tiếng sáo vô hình đâu đây;
Sao âu yếm mái tóc mây,
Sao đùa áo váy tung bay.
Núi hoang đỉnh lạnh Beren xuống,
Vô hướng chàng đi rừng lại rừng,
Sông Tiên uốn khúc chân men lối
Trơ trọi một thân lòng ưu phiền.
Xao lá độc cần ghé mắt ngó,
Này ngỡ ngàng thay! ngàn hoa vàng
Múa gấu áo choàng cánh tay áo
Tóc bồng bềnh đêm sương mênh mang.
Bùa mê chụp xuống chân quên mỏi
Những đồi định mệnh buộc chàng qua;
Rảo bước phăm phăm chàng tiến tới
Giơ tay toan bắt sợi trăng ngà.
Bàn chân thanh thoát nàng bỏ chạy
Qua lớp lớp cây rừng Quê Tiên,
Mình chàng tìm lối theo bỡ ngỡ,
Nghe tiếng rừng đêm sao lặng yên.
Lúc lại vẳng quanh chừng xao xác
Tiếng chân đặt êm như lá đoan,
Khúc nhạc dâng trào nơi đáy đất
Khuất nẻo thung đâu róc rách tràn.
Độc cần rũ tán dài mặt đất,
Lá sồi theo nhau cùng buông mình
Nhớ gì thở tiếng dài hiu hắt,
Chập chờn đông đến mùa lặng thinh.
Kiếm nàng kiếm mãi chàng rong ruổi
Qua miền lá rụng tháng năm nào,
Mượn ánh trăng soi tia sao rọi
Trên ngàn giá băng run tầng cao.
Dưới trăng vạt áo choàng lấp loáng,
Hình như nóc đồi cao đằng xa
Nàng múa, gót chân hôn mặt đất
Run rẩy quanh chân sương bạc sa.
Khi mùa đông hết nàng trở lại,
Tiếng ca giải phóng thốt nhiên xuân,
Sơn ca tỉnh ngủ, mưa trào xuống,
Nước lành thoát băng sôi ào dâng.
Quanh chân muôn đóa hoa bung cánh,
Chàng nhìn, sực tỉnh khỏi bùa mê,
Xao xuyến mong cùng nàng trên cỏ
Múa ca say đắm lòng không nề.
Nàng đà dợm chạy, chàng thoắt tới.
Tinúviel! Tinúviel!
Lẽ đâu xui thốt tên tiên gọi;
Do dự lắng tai nàng dừng chân.
Dừng chân một khắc một giây lát
Tiếng chàng bùa gieo quanh nàng vây:
Beren lướt tới cùng định mệnh,
Tinúviel đã nằm trong vòng tay.
Beren mắt đắm cặp mắt xám,
Chìm trong bóng tối vòng tóc quấn,
Đáy mắt rung rinh chàng nhận ra
Hằng hà đốm sao nơi trời xa.
Tinúviel thiếu nữ Tiên diễm lệ
Bất tử trường xuân bao thông tuệ
Rủ màn tóc đêm quanh chàng buông,
Đôi tay bạc nõn quanh chàng ôm.
Số phận đẩy đưa qua lắm lối
Họ băng đá xám núi tê người,
Vượt cửa âm u sảnh sắt nguội,
Xuyên lớp cây đêm không ngày mai.
Cách trở đôi đầu Bể Chia Cắt,
Tới hồi tái hợp lại bên nhau,
Năm xa sóng bước rời cõi đất
Giữa rừng hoan ca không biết sầu.
(Favourite piece in LotR 1. Go join the fun.)