Yêu sao đời chăn chiên Sớm tới chiều rong ruổi Cả ngày đi theo đàn Đầy miệng lời ca ngợi
Tiếng chiên non ngơ ngác Tiếng cừu mẹ dịu hiền An nhiên dưới mắt gác Chúng biết chàng gần bên
Lá thời dài, cỏ thời xanh, / Tán hoa độc cần mảnh dẻ; / Trảng rừng hửng nhẹ, / Sao chạm khẽ – đêm bừng. / Tinúviel uyển chuyển thân mình / Múa theo tiếng sáo vô hình đâu đây.
Tôi đi tới Vườn Yêu, và thấy / Một cảnh chưa từng thấy bao giờ: / Một Nhà Nguyện dựng lên chính giữa / Thảm xanh tôi nô giỡn ngày xưa.
Giá gã với tôi mà gặp / Nhằm quán nước vỉa hè nào, / Chắc đã vỗ vai kéo ghế / Làm chục ly so thấp cao.
cái ngủ rập rờn mắt bé / có ai biết đến từ đâu?