Đăng cao khâu nhi vọng viễn

Lý Bạch

Lên gò cao, ngóng bể khơi.
Xương sáu ngao thành bụi,
Về đâu ba đỉnh trôi?
Cây dâu thần gãy nửa
Sóng nhấn chìm mặt trời!
Thềm ngọc cung vàng một giấc mộng
Thủy hoàng Vũ đế chờ đến hoài!
Kình ngạc hết cách cưỡi
Tinh vệ mất công toi.
Ngươi chẳng thấy mộ Tần lăng Hán ra tro hết
Chăn dê cậu nhỏ thắp đèn chơi!
Trộm vào bới vàng ngọc
Hồn thiêng đành bó tay!
Cùng binh độc vũ giờ thế thế
Đỉnh Hồ còn muốn cưỡi rồng bay?

(Tương kiến thời nan biệt diệc nan)

Lý Thương Ẩn

Chẳng gặp thì thôi, chẳng dễ rời
Gió đông hiu hắt cánh hoa rơi
Tằm xuân đến thác tơ đành dứt
Nến cũ thành tro lệ mới phai.
Gương sớm những sầu phơ tóc rối
Ca khuya chợt hiểu buốt trăng ngời.
Bồng sơn lối ấy gần xa nhỉ
Cậy chút chim xanh hỏi giúp người.

Uổng ngưng mi

Tào Tuyết Cần

Vườn tiên có một hoa xinh
Núi cao có một ngọc lành đợi bay
Ừ thì chẳng có duyên may
Sao vời vợi giữa kiếp này gặp nhau?
Ừ thì duyên số nhiệm màu
Sao chưa được một bể dâu đã tàn?
Một người luống sức thở than
Một người thương nhớ muôn vàn cũng không.
Một là bóng nước trăng trong
Một là hoa ảnh trập trùng trong gương.
Trách nào con mắt chứa chan
Mà thu đi rồi đông lại,
xuân tàn rồi hạ tới,
vẫn đôi hàng rưng rưng.

Đề đô thành Nam trang

Thôi Hộ

(xếp theo mức độ không liên quan)

Ngày này năm ngoái cửa đây
Hoa đào trước gió hồng lây má đào.
Má đào chẳng biết đi đâu
Hoa đào vẫn đấy cười chào gió xuân.

*

Ngày này năm ngoái cửa đây
Môi đào má đỏ hoa say sắc người.
Môi đào má đỏ đâu rồi
Gió xuân vô ý vẫn cười cợt hoa.

*

Hoa soi má tóc soi mây
Thềm này băm sáu lăm ngày đây thôi.
Mà em về chốn nào rồi?
Hoa lùa tóc gió nhìn tôi nhơn cười.

*

Vách đất tay ai giờ ngọc múa
Bút thần lóng lánh năm hào quang
Làm ta cứ ngỡ đào năm ngoái
Vẫn nhoẻn nhoen cười khi gió sang.


2004-2007, juvenilia thời điếc không sợ súng.

(giờ vẫn.)