Cái lối họ đang ầm ĩ lên về nó trên báo chí sẽ khiến anh nghĩ rằng nó là một phát kiến mới toanh, và không chỉ thế mà nó còn cực đỉnh nữa, ngang tầm vắc xin ung thư chẳng hạn. Họ in chữ hoa ngay trang nhất, và ở trang trong thì mấy cái bảng hỏi giống kiểu bạn đã phải là người vợ lý tưởng chưa hay mụ phệ hay nàng còm, anh nhớ chứ? phần chấm điểm thì lộn ngược lại cuối trang 73, rồi là những bảng hướng dẫn một hai ba bốn năm sáu bảy, anh biết không? CƯỠNG DÂM, MƯỜI BIỆN PHÁP CẦN NHỚ, cứ như thể là mười mốt tóc mới hay là gì không bằng. Ý tôi là cái đó thì có gì mà mới mẻ chứ?

Thế là ở cơ quan tất cả chỉ có ngồi nói về nó bởi mở tạp chí nào ra thì nó cũng chình ình ở đó ngay trước mũi, và thậm chí bắt đầu leo lên cả ti vi. Tôi thì thà mở phim June Allyson còn hơn nhưng giờ người ta không quay thêm nữa, mà ngay cả trong Giờ Phim Tối cũng không chiếu lắm thế. Ví dụ như ngày hôm kia, tức là thứ Tư, hôm nay thứ Sáu máu chảy về tim như người ta hay nói, chúng tôi ngồi quanh phòng ăn trưa của đám con gái – phòng ăn trưa, cứ nghĩ phải là nơi yên bình tĩnh lặng mới phải – và Chrissy gấp cuốn tạp chí đọc nãy giờ lại và mở miệng, “Thế nào các nàng, các nàng có huyễn tưởng cưỡng dâm bao giờ không?”

Bốn đứa chúng tôi đang đánh bridge như mọi trưa khác, và tôi chỉ có đúng mười ba điểm cộng cả con đơn hoa chẳng đủ để đặt cái gì cả. Vì thế tôi xướng một nhép, hy vọng Sondra vẫn nhớ quy ước một nhép này, bởi lần trước cô ả đã tưởng tôi nói đến quân nhép thật và đặt cho chúng tôi đến tận 3, mà trong tay tôi chỉ nhõn bốn quân tẹp nhẹp cao nhất là 6, và chúng tôi mất hai lượt mà lại đang ở thế thắng nữa chứ. Cô nàng tuyệt nhiên không phải là quán quân bài bridge rồi. Ừ thì tôi cũng chẳng cừ gì đâu, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn chứ.

Darlene cho qua nhưng tai hại đã giáng xuống rồi, Sondra đảo đầu một vòng như chạy theo vòng bi và hỏi, “Huyễn tưởng cái gì cơ?”

“Huyễn tưởng cưỡng dâm,” Chrissy nói. Cô nàng là nhân viên tiếp tân, nghề sao người vậy: xinh đẹp nhưng lạnh như băng, như đã lấy sơn móng tay sơn một lượt từ chân lên đầu rồi, nói vậy chắc anh hiểu. Như phủ véc ni. “Trong này viết là đàn bà ai cũng có huyễn tưởng cưỡng dâm.”

“Lạy hồn, tớ đang ăn bánh mì trứng,” tôi nói, “và tớ đã đặt một nhép và Darlene qua rồi.”

“Cậu nói kiểu như có thằng nào nhảy bổ vào cậu trong ngõ ấy hả,” Sondra nói. Cô này đang nhai đồ ăn trưa, chúng tôi đứa nào cũng tranh thủ ăn trong lúc chơi, và cắn vào một nhánh cần hôm nào cô ta cũng mang tới và bắt đầu nhai chậm rãi với một ánh mắt đăm chiêu và tôi hiểu rằng các lá bài coi như xếp lại rồi.

“Kiểu kiểu như thế,” Chrissy đáp. Cô hơi đỏ mặt lên chút xíu, thậm chí đánh phấn rồi vẫn nhìn ra.

“Tôi không nghĩ các cô nên lượn lờ ban đêm một mình,” Darlene nói, “như thế là tự phơi mình ra còn gì,” và chắc tôi nhầm nhưng hình như cô ta đang nhìn tôi. Cô này già nhất trong đám, bốn mươi mốt, dù anh chắc không nhận ra điều đó và cả cô cũng không luôn, nhưng tôi đã ngó trong hồ sơ. Tôi thích trò đoán tuổi người ta rồi kiểm tra xem đúng chưa. Tôi tự thưởng cho mình thêm một gói thuốc khi nào đoán đúng, dù tôi đang cố bỏ. Tôi nghĩ việc đó chẳng sao, miễn là không bô bô ra. Ý tôi là không phải ai cũng được quyền sờ vào chúng, chúng hình như được coi là bảo mật. Nhưng tôi có nói với anh cũng chẳng sao, tôi không nghĩ có bao giờ anh gặp cô ta, dù thực ra chẳng ai chắc được, thế giới thì nhỏ. Mà thôi tiếp.

“Cha mẹ ơi, đây chỉ là Toronto thôi mà,” Greta nói. Cô đã từng làm ở Detroit ba năm và không bao giờ cho phép người ta quên điều đó, như kiểu cô nghĩ mình là anh hùng từ mặt trận về hay sao ấy, chúng tôi phải ngưỡng mộ cô chỉ vì cô vẫn còn đi lại trên đời, dù thực ra suốt thời gian đó cô sống ở Windsor, cô chỉ đến Detroit để làm việc thôi. Mà với tôi như thế đâu tính. Quan trọng là về ngủ đêm ở đâu cơ, phải không?

“Ờ, thế cậu có không?” Chrissy nói. Rõ ràng là cô nàng đang muốn kể về chính mình, nhưng không đời nào chịu giơ đầu ra trước tiên, cô thận trọng lắm, cái con bé ấy.

“Tất nhiên là không,” Darlene nói, và cô nhăn mũi lên, như thế này này, khiến tôi không thể không cười. “Tôi nghĩ nó rất là tởm.” Cô đã bỏ chồng, cái đó tôi cũng đọc trong hồ sơ, cô chẳng nói về chuyện đó bao giờ cả. Dù sao chắc cũng lâu rồi. Cô đứng dậy đi tới chỗ máy pha cà phê, chìa lưng cho chúng tôi như kiểu cô coi như không dính gì đến chuyện này nữa.

“Ừm,” Greta nói. Tôi thấy trước đây sẽ là chuyện riêng của nàng ta với Chrissy. Hai cô này đều tóc vàng, tôi không ám chỉ vàng theo cái lối đó đó nhưng quả là có kèn cựa áo quấn với nhau thật. Greta rất muốn thoát khỏi phòng Hồ sơ, cô nàng cũng muốn làm nhân viên tiếp tân nữa để được gặp thêm nhiều người. Trong phòng Hồ sơ chẳng gặp mấy ai cả ngoài mấy cô bà Hồ sơ khác. Tôi, thì tôi chẳng bận tâm mấy, tôi còn có những hứng thú bên ngoài.

“Ừm,” Greta nói, “tớ thì thỉnh thoảng cũng nghĩ về, hèm, các cậu biết căn hộ của tớ chứ? Nó có cái ban công nhỏ, mùa hè tớ hay ngồi đó, ngoài đó có vài cái cây. Tớ chưa bao giờ bận tâm khóa cửa ra ban công, nó là một cái cửa kính trượt, lạy giời, tớ đang ở tầng mười tám cơ mà, từ đây nhìn ra hồ rất đẹp và cả tháp CN và vân vân nữa. Nhưng một đêm tớ đang ngồi nhàn rỗi, khoác áo choàng trong nhà xem ti vi, giày bỏ ra, các cậu hình dung được đấy, và tớ nhìn thấy chân hắn đang hạ xuống ngang cửa sổ, và chưa kịp ý thức gì thì hắn đã đứng xuống ban công, hắn tuột xuống nhờ móc một đầu dây thừng ở tầng trên, tầng mười chín, và tớ còn chưa kịp đứng khỏi cái ghế bành thì hắn đã vào tới trong. Hắn ăn mặc tuyền đen đeo găng đen” – tôi biết ngay đôi găng đen từ chương trình nào ra vì tôi cũng xem – “và rồi hắn, ờ, đấy đấy.”

“Đấy cái gì cơ?” Chrissy nói, nhưng Greta nói, “Và rồi hắn bảo rằng hắn đi khắp mặt ngoài khu nhà như thế, hết tầng này đến tầng khác, dùng sợi thừng có móc của hắn.. và rồi hắn lại ra ban công và quăng sợi dây, và trèo lên và biến mất.”

“Y như Tarzan,” tôi nói, nhưng chẳng cô nào cười.

“Thế thôi à?” Chrissy nói. “Chẳng lẽ cậu không bao giờ nghĩ về, ờm, tớ nghĩ về lúc đang ở trong bồn tắm, không mặc gì…”

“Vậy ai lại đi tắm mà mặc quần áo vậy?” tôi nói, anh cũng phải thấy câu này thật ngu xuẩn khi nghĩ cho kỹ, nhưng cô ta cứ nói tiếp, “… và bồn đầy bong bóng, tớ dùng loại Vitabath, đắt hơn nhưng rất dễ chịu, tóc tớ thì kẹp cao, và cửa bật tung và gã ta đứng đó..”

“Gã vào bằng cách nào?” Greta nói.

“Ai biết đâu được, qua cửa sổ hay sao đó. Thế, tớ không thể trèo ra khỏi bồn dễ dàng được, phòng tắm bé quá mà hắn lại chặn cửa nữa, nên tớ cứ nằm im đó, và hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo thật chậm rãi và rồi vào trong bồn với tớ.”

“Cô không kêu gào hay làm gì khác à?” Darlene nói. Cô ta đã quay lại cầm theo tách cà phê, giờ thì cô ta thực sự hứng thú rồi. “Nếu là tôi thì chắc sẽ hét như cháy đồi.”

“Ai mà nghe thấy?” Chrissy nói. “Thêm nữa mấy bài báo đều bảo tốt hơn không nên cưỡng lại, như thế sẽ tránh được bị thương.”

“Đằng nào thì cậu cũng sẽ bị bong bóng vào đầy phổi,” tôi nói, “khi hít vào thật sâu,” và tới đây tôi thề cả bốn nhìn tôi như một kẻ cực kỳ xấu tính, như tôi vừa báng bổ Mẹ Maria hay sao đó. Tôi muốn nói là tôi không hiểu đôi lúc đùa chút xíu thì sao chứ. Đời ngắn lắm mà, phải không?

“Nghe này,” tôi nói, “chuyện các cậu kể không phải là huyễn tưởng cưỡng dâm. Mình muốn nói là các cậu không bị cưỡng hiếp, chẳng qua là chàng nào đó không làm quen với các cậu theo cách mọi khi, một chàng tình cờ lại quyến rũ hơn Derek Cummins” – là trợ lý giám đốc của chúng tôi, luôn đi giày cao đế hoặc dù sao thì chúng cũng có đế dày cộp và ăn nói một lối rất buồn cười, chúng tôi gọi là Derek Đụt – “và cái chính là các cậu đã được vui vẻ. Cưỡng hiếp nghĩa là chúng có dao còn các cậu thì không muốn.”

“Thế còn cậu thì sao, Estelle,” Chrissy nói, cô ta cáu vì bị tôi cười cái tưởng tượng của mình, cô nàng nghĩ tôi muốn hạ bệ ả. Sondra cũng cáu luôn, lúc này cô đã kết thúc miếng cần và muốn kể chuyện mình, nhưng không kịp mở miệng đúng lúc.

“Thôi được, tớ sẽ kể một chuyện,” tôi nói. “Tớ đang đi trên một con phố rất tối ban đêm và tên đó hiện ra và tóm lấy tay tớ. Nhưng tình cờ tớ lại đang có một quả chanh nhựa trong ví, các cậu biết người ta bảo đi bảo lại nên để một quả trong ví chứ? Tớ thực tình thì không làm thế, đã thử rồi nhưng cái củ chuối ấy chảy ra hết sổ séc của tớ, nhưng trong cái huyễn tưởng này thì có, và tớ bảo tên kia rằng, “Anh định cưỡng hiếp tôi hả, đúng chưa?” và tên đó gật đầu, nên tớ mở ví ra tìm xem nó đâu, và không tài nào tìm được! Ví tớ chật ních những thứ lăng nhăng, khăn giấy với thuốc lá và ví đựng tiền lẻ và son và bằng lái, các thứ kiểu đó; thế là tớ bảo tên kia chìa hai tay ra, như thế này này, và đổ tất cả đống trong túi vào tay hắn và thấy quả chanh ở tận đáy, và tớ không thể mở nắp ra được. Thế nên tớ đưa tên kia và tên kia rất lịch sự giúp đỡ, hắn vặn cái nắp ra và trả lại tớ, và tớ xịt vào mắt hắn.”

Tôi hy vọng anh không thấy thế là quá dã man. Nghĩ cho kỹ, làm thế cũng hơi nhỏ mọn, nhất là khi hắn ta lịch sự đến thế kia mà.

Đấy gọi là huyễn tưởng cưỡng dâm của cậu hả?” Chrissy nói. “Tớ không tin nổi.”

“Con bé này láu lắm,” Darlene nói, cô ta với tôi là hai ma cũ ở đây xưa nhất và cô ta sẽ không bao giờ quên cái lần tôi say xỉn trong tiệc toàn cơ quan và nằng nặc đòi nhảy dưới cái bàn thay vì trên mặt bàn, tôi đã đi được vài bước Cô-dắc nhưng rồi đập đầu vào mặt dưới bàn – thứ bàn giấy ấy – khi định đứng lên, và rồi bất tỉnh nhân sự. Cô ta đã xác quyết rằng đó là dấu hiệu của một đầu óc có một không hai và đi kể với mọi người mới vào, và tôi không nghĩ như thế là công bằng lắm. Dù đúng là tôi đã làm thế thật.

“Tớ đang thành thực một trăm phần trăm,” tôi nói. Tôi lúc nào cũng thành thực và mấy cô kia biết thế. Làm một thứ khác mình chẳng có nghĩa gì cả, tôi quan niệm vậy, và sớm muộn gì sự thật cũng lòi ra nên tốt hơn là không nên phí thì giờ, phải không? “Cậu phải nghe chuyện về gã thợ chùi lò dễ tuột thì hơn.”

Nhưng tới đó đã hết giờ ăn, mà vẫn còn một ván bridge bỏ dở, và hôm sau chúng tôi dành gần hết giờ tranh cãi xem nên bắt đầu ván mới hay chơi tiếp từ chỗ dở hôm trước, thế là Sondra không bao giờ có được dịp kể huyễn tưởng cưỡng dâm của mình.

Nhưng từ đó tôi bắt đầu nghĩ, nghĩ về những huyễn tưởng cưỡng dâm của chính tôi. Chắc tôi là loại quái nhân hay gì đó, tôi nói là tôi cũng có tưởng tượng về những kẻ lạ mặt đẹp trai chui vào qua cửa sổ, như Mr Clean, tôi hy vọng sẽ có một chàng làm thế thực, cầu Chúa gửi đến một chàng không có bàn chân bẹt và những vết mồ hôi loang trên áo, và cao trên mét sáu lăm, tin tôi đi cao cũng là một dạng tật nguyền dù bây giờ có khá hơn, các chàng cao giờ đây không chỉ còn thích những cô mũi dính đến rốn họ. Nhưng nếu thành thực một trăm phần trăm thì không thể tính mấy cái đó là huyễn tưởng cưỡng dâm. Trong huyễn tưởng cưỡng dâm thực sự, cảm giác sẽ là sự lo lắng như khi anh nghĩ đến tòa nhà chung cư đang bắt lửa và giờ nên dùng thang máy hay thang bộ hay chỉ chui đầu dưới tấm khăn tắm ướt, và anh cố nhớ lại mọi biện pháp đã đọc được nhưng không biết chọn cách nào.

Ví dụ như, tôi đang đi trên đường buổi đêm và thằng cha lùn xấu xí này hiện ra tóm lấy tay tôi, và không chỉ xấu xí, anh hiểu chứ, một thứ mặt sưng mày sỉa như những kẻ anh phải gặp trong nhà băng khi rút quá tiền trong tài khoản – tất nhiên tôi không có ý vơ đũa cả nắm – người hắn đã thế lại là một ổ mụn. Thế là hắn ấn tôi vào tường, người thì lùn nhưng hắn nặng gớm, và hắn định lột quần ra và khóa phec mơ tuya kẹt. Nghĩ xem, một trong những giờ phút quan trọng nhất trong đời một cô gái, cũng gần ngang kết hôn hay có con hay sao đó, và khóa quần hắn lại kẹt.

Thế là tôi nói, có vẻ ghê tởm, “Ôi giời ơi,” và hắn bắt đầu khóc. Hắn bảo với tôi đời hắn chưa từng làm được cho toàn điều gì và đây là giọt nước cuối, hắn sẽ đi nhảy cầu.

“Nào,” tôi nói, tôi cảm thấy thương hại hắn ta, trong các huyễn tưởng cưỡng dâm rốt cuộc tôi đều thương hại tên kia, tôi nói là phải có gì đó không ổn với chúng, nếu là Clint Eastwood chắc đã khác nhưng rất không may là chẳng bao giờ được thế cả. Ngày bé tôi là một đứa chuyên đi chôn cá vàng chết, anh hiểu chứ? Mẹ tôi thường tức điên lên, mẹ không muốn tôi sờ vào chúng, chắc là do sợ vi trùng. Thế nên tôi nói, “Nghe này, tôi biết anh cảm thấy thế nào. Anh thực tình nên lo mấy cái mụn kia đi, nếu xử lý được chúng anh trông sẽ đẹp trai là khác, thật đấy; rồi thì anh sẽ không phải đi làm cái trò này nữa. Ngày xưa tôi cũng lắm mụn lắm,” tôi nói, để an ủi hắn ta, nhưng thực tình là thế, và rốt cuộc hóa ra là tôi cho hắn tên của bác sĩ da liễu chữa cho tôi ngày xưa, hồi tôi học trung học, nghĩa là ở Leamington, có điều tôi đi bác sĩ ở St. Catharine. Phải nói với anh rằng tôi rất cô đơn hồi mới chuyển đến đây; tôi cứ nghĩ mình sắp có một chuyến phiêu lưu lớn vân vân, nhưng ở thành phố gặp được người khác khó quá.

Nhưng tôi nghĩ chắc với đàn ông thì không như vậy.

Hoặc có khi tôi đang nằm bẹp trên giường cảm tồi tệ, mặt tôi phù cả lên, mắt thì đỏ và mũi ri rỉ như vòi nước hỏng, và tên kia trèo vào qua cửa sổ và hắn cũng đang bị cảm nặng, một chủng cúm mới đang lây lan. Thế là hắn nói, “Tôi sáp k’ưỡng híp k’ô,” hy vọng anh không cười khi tôi bóp mũi mình thế này nhưng tôi hình dung đúng như thế đấy, rồi hắn hắt hơi một cú khủng khiếp, khiến việc hành sự bị chậm lại, với lại bản thân tôi cũng không phải nữ thần sắc đẹp gì, phải bệnh hoạn lắm thì mới nghĩ đến chuyện cưỡng hiếp một người đang cảm đến thế này, cứ như cưỡng hiếp một chai nhựa cây LaPage với cái mũi đang ròng ròng như thế. Hắn dáo dác nhìn khắp phòng, và tôi nhận ra là vì hắn không có khăn giấy! “Cay k’ia k’ìa,” tôi nói, và chuyển cho hắn hộp giấy ăn, chúa biết tại sao hắn mất công lê khỏi giường làm gì, nếu là anh chắc sẽ hoãn chuyện leo trèo cửa sổ tới lúc anh khỏe khoắn hơn chứ, phải không? Tôi muốn nói là ít ra cũng cần có ít sức lực nào đó. Thế nên tôi bảo hắn tốt hơn để tôi đi pha một cốc NeoCitran pha scotch, loại này tôi luôn dùng, cơn cảm vẫn còn nhưng ít ra cũng không cảm thấy nó nữa, hắn đồng ý và rốt cuộc chúng tôi ngồi xem Giờ Phim Tối cùng nhau. Tôi muốn nói là không phải tất cả đều là đám cuồng dâm, thời gian còn lại họ cũng phải có cuộc sống bình thường chứ. Tôi đoán họ cũng thích xem Giờ Phim Tối như tất cả mọi người thôi.

Tuy vậy cũng có một cái đáng sợ hơn.. tên kia nói hắn nghe thấy giọng thiên thần bảo hắn cần phải giết tôi, anh biết đấy, những thứ như thế trên báo lúc nào cũng có. Lần này tôi không sống trong căn hộ tôi đang ở bây giờ, tôi đang ở nhà mẹ tại Leamington và tên kia đã nấp sẵn trong hầm, hắn tóm lấy tay tôi khi tôi đi xuống hầm lấy bình mứt và hắn cũng đã lấy cả rìu nữa, từ gara, cái này thì thật ghê sợ. Tôi nói là, biết nói gì với một thằng rồ như thế bây giờ?

Thế là tôi bắt đầu run rẩy nhưng sau một phút tôi đã tự chủ lại và nói, hắn có chắc là giọng thiên thần kia đã nói đúng người không, bởi tôi cũng nghe giọng thiên thần đó nói lâu lâu rồi, rằng tôi sẽ sinh ra thánh Anne đầu thai để rồi sẽ cho ra đời Mẹ Maria và tiếp đó là Jesus Christ và ngày phán xét, và chắc hắn không muốn cản trở điều đó, phải không? Thế là hắn luống cuống và chịu lắng nghe, rồi đòi một dấu hiệu làm bằng cớ và tôi cho hắn xem vết sẹo tiêm chủng của mình, anh thấy đấy hình nó có hơi kỳ dị, nó bị nhiễm trùng bởi tôi đã gãi bong vảy ra, và đã thành công, hắn tạ sự và trèo lên máng than ra ngoài mất, chắc hắn đã vào bằng cách đó, và tôi tự bảo mình cũng có lợi khi được dạy dỗ làm người Công giáo dù tôi đã không đến nhà thờ kể từ hồi tiếng Anh được dùng giảng đạo, chẳng qua là không giống như trước, cứ như giờ anh là người Tin lành. Tôi phải viết cho mẹ bảo mẹ bịt lại máng than đó đi, nó trước giờ vốn đã làm tôi lo lắng. Buồn cười nhất là tôi không thể kể lại tên đó trông ra sao nhưng tôi biết đích xác hắn đi loại giày gì, bởi đó là thứ cuối cùng ở hắn tôi nhìn thấy, đôi giày đang giẫm lên máng than, và đó là thứ giày kiểu lỗi mốt buộc dây lên đến tận mắt cá, cho dù hắn còn trẻ. Lạ lùng, phải không?

Phải nói với anh rằng tôi đã đổ mồ hôi như tắm cho tới khi tôi thấy hắn ta ra khỏi đó yên ổn và tôi đi ngay lên lầu pha một tách trà uống. Tôi không nghĩ nhiều về cái đó lắm. Mẹ lúc nào cũng bảo không nên ngẫm ngợi ủ ê về những chuyện khó chịu và nói chung tôi đồng ý, tôi nói là, nghĩ về chúng không xua đuổi được chúng đi. Cho dù không nghĩ về chúng cũng chẳng xua đuổi được chúng đi, thực tế thế.

Đôi lúc tôi cũng có những cơn ngắn khi tên kia tóm lấy tay tôi nhưng tôi là một võ sư cao đẳng, anh tin được không, trong đời thực tôi chắc sẽ chỉ là bốp một cái vào đầu và thế là xong, như là đi cắt a-mi-đan, anh thức dậy và tất cả đã chấm dứt ngoại trừ mấy chỗ bị đau, và nếu may mắn thì anh sẽ không bị gãy cổ hoặc gì gì đó, tôi thậm chí còn chưa bao giờ đánh trúng bóng chuyền trong giờ thể dục mà bóng chuyền thì lớn ra trò, anh biết đấy? – và tôi chỉ việc nhất dương chỉ vào mắt hắn là xong, hắn lăn đùng ra, hoặc tôi quăng hắn vào tường hay sao đó. Nhưng tôi sẽ không bao giờ xỉa ngón tay vào mắt ai được, anh làm được chăng? nó sẽ cảm giác như là thạch nóng, mà thậm chí thạch lạnh tôi cũng không chịu được, chỉ nghĩ thôi cũng đủ lạnh gáy rồi. Tôi cũng hơi thấy tội lỗi về cái đó, tôi nói anh có thể ăn ngon ngủ yên khi biết ai đó đã mù cả đời vì anh không?

Nhưng chắc với đàn ông thì khác.

Cái cảm động nhất là khi tên kia tóm lấy tay tôi và tôi nói, buồn bã và phần nào tự tôn, “Mi sẽ chỉ cưỡng hiếp được cái xác mà thôi.” Câu đó khiến hắn ta ngưng bặt lại và tôi giải thích rằng tôi vừa được biết mình bị máu trắng và bác sĩ nói chỉ còn vài tháng nữa thôi. Vì thế cho nên tôi mới đi bách bộ ngoài đường phố đêm một mình, tôi cần suy nghĩ, anh biết chứ, cần điều hòa lại bản thân. Tôi bên ngoài không máu trắng gì cả nhưng trong đó có, tôi nghĩ mình chọn bệnh này là vì một bạn gái học chung lớp bốn với tôi đã chết bệnh đó, cả lớp đã tới tặng hoa khi bạn ở bệnh viện. Lúc đó tôi không hiểu rằng bạn ấy sắp chết và tôi chỉ trông mong mình cũng mắc máu trắng để được tặng hoa. Trẻ con thật buồn cười, phải không? Thế, rốt cuộc té ra chính anh ta cũng mắc máu trắng, và chỉ còn vài tháng nữa, đó là vì sao anh ta lại đi cưỡng hiếp con người ta, anh ta rất chua chát vì mình còn quá trẻ và cuộc đời đang bị tước đi trước khi anh ta kịp sống. Thế là chúng tôi lặng lẽ bước đi dưới ánh đèn đường, lúc đó là xuân và trời ẩm ướt, và cuối cùng chúng tôi đi cà phê với nhau, hạnh phúc vì tìm được kẻ duy nhất trên thế giới sẽ hiểu ra mình đang phải chịu đựng gì, đó gần như là số phận, và một lát sau chúng tôi đại khái là nhìn nhau và để tay chạm nhau, và anh ta trở lại với tôi và dọn vào cùng căn hộ của tôi, và chúng tôi sống chung những tháng cuối trước khi chết, chỉ là kiểu như một sáng chúng tôi không thức dậy nữa, cho dù tôi chưa bao giờ quyết định lần chót ai sẽ chết trước tiên. Nếu là anh ta tôi sẽ phải tiếp tục hình dung ra lễ tang, nếu là tôi thì khỏi phải lo gì nữa, vì vậy ai chết còn tùy xem lúc đó tôi mệt đến đâu. Chắc anh không tin nhưng có lúc thậm chí tôi còn khóc. Tôi khóc cả khi hết phim, ngay cả những phim không thực buồn lắm, nên chắc cũng vậy thôi. Mẹ tôi cũng kiểu ấy.

Buồn cười nhất là trong những lần đó tên kia luôn là một người lạ mặt, mà các số liệu trong tạp chí, ừ thì phần lớn, đều bảo rằng thường thì sẽ là một người quen, ít nhất cũng quen sơ sơ, ông chủ hay ai đó – tôi nói là, chắc chắn không phải sếp tôi, ông ta đầu sáu rồi và tôi cược ông ta thậm chí còn không xuyên thủng nổi một cái túi giấy nữa là, ông lão tội nghiệp, nhưng có thể là ai đó kiểu như Derek Đụt, xỏ đôi giày cao đế, phỉ phui – hoặc ai đó vừa chợt gặp, vừa đi uống cà phê với nhau chẳng hạn, đến mức bây giờ anh khó mà cởi mở được nữa, và làm sao có thể gặp gỡ người khác được nếu không tin cậy họ ở mức tối thiểu như thế? Không thể bỏ cả đời rúc trong phòng Hồ sơ hay giam mình trong căn hộ riêng khóa kín mít mọi cửa lớn cửa nhỏ và hạ hết rèm được. Tôi không thuộc loại sâu rượu nhưng tôi cũng thi thoảng thích ra ngoài uống tí chút ở một nơi sạch đẹp, kể cả đi một mình, về vấn đề này tôi ăn ý với hội Giải phóng phụ nữ cho dù tôi không tán thành phần lớn những lời khác của họ. Như ở đây chẳng hạn, các bồi bàn đều quen tôi cả và giá sử có người, anh biết đấy, định quấy rầy tôi… Tôi không biết sao mình lại đi kể với anh điều này, ngoại trừ tôi nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng biết rõ hơn một người, nhất là khi mới gặp, nếu nghe xem họ nghĩ gì trong đầu. Ở cơ quan người ta gọi tôi là con bệnh tưởng, nhưng đây không phải là chuyện lo lắng, đúng hơn là chuyện tính xem nên làm gì trong trường hợp khẩn cấp, như ban nãy tôi vừa nói xong.

Sao đi nữa, một điểm kỳ quặc nữa là chúng tôi đối thoại rất nhiều, thực tình tôi mất phần lớn thời gian, tức là trong những cơn huyễn tưởng ấy, nghĩ xem tôi sẽ nói gì và hắn sẽ nói gì, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh giữ được nhịp trò chuyện. Kiểu như, làm sao một kẻ nào đó làm được điều ấy với người vừa trò chuyện với hắn hồi lâu, một khi đã để họ thấy mình cũng là con người, mình cũng có một cuộc đời, tôi không hiểu sao họ có thể tiếp tục làm thế, phải không? Tôi nói là, tôi biết những chuyện đó vẫn xảy ra nhưng tôi đơn giản là không hiểu, riêng chi tiết này tôi quả là không hiểu.

24-25 Jan 2008; 29 Dec 2009

(Có một bạn gái khác cũng dịch truyện này ở bên phía Zzz Review.)

Tags :