Atwood đã dạy tôi làm đàn bà như thế nào: Đọc lại Chuyện người Tùy nữ năm 2018
Tôi có Trump để cảm ơn vì có cơ hội viết những dòng này, về Chuyện người Tùy nữ sắp tái bản tiếng Việt và hứa hẹn vẫn ế y như trước.
Tôi có Trump để cảm ơn vì có cơ hội viết những dòng này, về Chuyện người Tùy nữ sắp tái bản tiếng Việt và hứa hẹn vẫn ế y như trước.
Nhưng tao bầu đến tháng thứ sáu, bỗng ở đâu tòi ra vô số người gửi tới đủ loại bài viết về tỷ lệ quái thai tăng vọt sau tuổi ba lăm.
Mỗi khi ngồi một mình cô lại lấy cái phong bì nâu, lôi tấm ảnh ra từ giữa các mảnh báo cắt. Cô đặt trên mặt bàn, nhìn chăm chắm, như đang nhìn vào lòng giếng hay mặt hồ – nhìn qua đằng sau bóng mình tìm kiếm một thứ gì khác, một thứ cô đã nhỡ tay đánh rơi, ngoài tầm với nhưng vẫn còn hiển hiện, lập lòe như viên ngọc lẩn trong cát. Cô xem kỹ từng chi tiết. Mấy ngón tay anh, trắng xóa vì đèn flash hay nắng chói; nếp áo quần hai người; lá trên cây, và những quả tròn nho nhỏ đung đưa trên đó – rốt cuộc là táo hay là không? Lớp cỏ xác xơ ở tiền cảnh. Cỏ vàng úa vì mấy ngày đó trời hanh.
Mỗi lần bắt tay dọn đồ, tôi lại cảm giác mình đang bỏ nhà đi: tiếng hát mấy lần ngắt quãng vì nghẹn ngào nhớ nhung cái chốn tôi đang đứng dọn đồ, dù thậm chí tôi còn chưa rời bỏ.
“Chúng mình có linh thể trong nhà!” họ nói. “Biết đâu đấy? Nếu có bao giờ bán nhà chúng mình sẽ đưa vào tin rao. Xưởng vẽ xinh xắn. Thùng cát mèo gắn sẵn. Kèm linh thể.”
Đấy sẽ là một cử chỉ yêu nước, đúng thế, nhưng như thế đã đủ yêu nước chưa, và nếu rồi thì liệu nó có đem lại điều gì cho nhân dân? Rất cần phải có một cử chỉ quyết định, Don lập luận, nếu không họ sẽ bị qua mặt. Cuộc cách mạng đang rơi vào tay những kẻ đáng ngờ.
Thế là hắn ấn tôi vào tường, người thì lùn nhưng hắn nặng gớm, và hắn định lột quần ra và khóa phec mơ tuya kẹt. Nghĩ xem, một trong những giờ phút quan trọng nhất trong đời một cô gái, cũng gần ngang kết hôn hay có con hay sao đó, và khóa quần hắn lại kẹt.
Tôi hình dung tin dữ là một con chim khổng lồ, dang đôi cánh của loài quạ với khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm tôi hồi lớp Bốn, búi tóc một nắm, răng hôi xì, mày nhăn môi bĩu đủ cả, lượn vòng quanh trái đất trong màn đêm che giấu, hài lòng được mang đi những tin tức không lành, rổ trứng thối quắp dưới chân, và biết đích xác – khi mặt trời lên – nên thả chúng xuống chỗ nào. Xuống đầu tôi, chẳng hạn.
Tuần thứ hai của tháng Mười, Tig và Nell xử trảm con gà đầu tiên. Tig dùng rìu bổ, trông có hơi nhợt nhạt. Con gà chạy khắp sân, máu phụt ra từ cổ như vòi nước. Lũ bò trở nên nhột nhạt, rống lên. Lũ gà còn lại kêu cục cục. Đôi công gào ầm ĩ.
Tình đơn phương, vào quãng ấy trong đời tôi, là thứ tình cảm duy nhất có vẻ tôi còn khả năng cảm thấy. Nó cung cấp đủ mọi xuống trầm lên bổng của thứ tình tiêu chuẩn mà lại không kèm theo những nguy cơ thường thấy.