Milena Busquets, Điều này rồi cũng qua (trích)

1.

Bởi lý do lạ lùng nào không biết, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến ngày ở tuổi bốn mươi. Thuở hai mươi tôi đã thấy khá rõ khi ta ba mươi, sống với hoàng tử của lòng mình và dăm ba đứa con nít. Hoặc bước sang đầu sáu làm bánh tạc táo cho các cháu, dù tôi vốn rán quả trứng cũng không xong, nhưng rồi sẽ học được thôi. Hay đầu tám, một bà già khú bú uýt ki cùng hội chị em bạn dì già khụ. Nhưng bốn chục thì tôi không hình dung nổi, nói gì đến năm. Thế nhưng mà đây. Hôm nay làm tang mẹ tôi, còn tôi thì bốn mươi rồi. Tôi chẳng biết thế nào mà mình đã tới chốn này, tới thị trấn này, cái thị trấn thình lình làm tôi muốn ói. Cả đời hình như tôi chưa bao giờ ăn mặc xấu như hôm nay. Về nhà một cái là tôi sẽ đốt sạch mớ quần áo đang mặc trên người, từng cái một đều thấm đẫm buồn rầu mệt mỏi, không cách nào cứu vãn. Bạn bè tôi đến dự gần đủ, bạn bè bà vài người, còn thêm vài kẻ chẳng phải là bạn bè ai hết. Có mặt nhiều, vắng mặt cũng lắm. Thời kỳ cuối, cái bệnh tật đã phũ phàng truất ngôi bà và đập tan tành vương quốc của bà, cũng đã khiến bà nhai đầu tất cả, và tất nhiên, đám tang là lúc tính sổ đây. Đầu tiên là mẹ, người quá cố, đã từng hành họ chết lên chết xuống, thứ đến là con, đứa con gái, vốn chẳng ai mấy ưa. Lỗi tại mẹ, mẹ yêu quý ạ, rõ ràng. Từng chút một và còn không tự biết, mẹ đã chuyển dần trách nhiệm về cái hạnh phúc ngày càng ít ỏi của mẹ lên vai con. Nó đè nặng quá, đè nặng cả khi con ở xa, cả khi con bắt đầu hiểu, bắt đầu chấp nhận điều đang xảy đến, cả khi con rời khỏi mẹ vì nhận ra nếu không sẽ không chỉ mình mẹ chết trong đống hoang tàn. Nhưng con cũng nghĩ mẹ có yêu con, không phải nhiều cũng không phải ít, mà yêu con, chấm hết. Con vẫn luôn nghĩ những ai mà nói “tao yêu mày nhiều lắm” thì thực ra yêu người kia rất ít, hoặc giả họ thêm chữ “nhiều”, mà ở đây thực ra nghĩa là “ít”, là do thẹn, hoặc do ngại chữ “yêu” quá mạnh khi đứng một mình, dù đấy là cách duy nhất đúng để nói mình yêu. Chữ “nhiều” ấy biến sự “yêu” trở thành một cảnh diễn cho thiên hạ xem, dù trong thực tế hầu như không bao giờ như vậy. Lời ngỏ tình yêu là câu thần chú có thể biến ta thành chó, thành vị chúa, thành kẻ điên, thành cái bóng vật vờ. Hơn nữa đám bạn mẹ chủ yếu cũng thuộc thành phần tiến bộ, dù chắc là bây giờ họ không còn được gọi như vậy nữa, hoặc đơn giản là không còn nữa. Họ không tin vào Chúa, cũng chẳng tin vào thế giới bên kia. Con vẫn còn nhớ cái thời không tin Chúa là một cái gì chúa lắm. Giờ đây nếu phát biểu rằng mình không tin Chúa, hoặc Vishnu, hoặc mẹ trái đất, hoặc luân hồi, hoặc tinh thần của cái củ kiệu gì đấy, hoặc không tin gì cả, thì sẽ chỉ chuốc lấy một cái nhìn tội nghiệp; người ta sẽ bảo, “Thấy ngay là chưa được khai sáng mà.” Chắc các bạn mẹ đã nghĩ: “Tốt hơn mình ở nhà, ngồi đi văng bật chai vang mà riêng kính bà bạn, còn ý nghĩa hơn là trèo lên núi với lũ con cái đáng ghét. Đám tang nói cho cùng cũng chỉ là thứ ước lệ xã giao.” Hay cái gì từa tựa thế. Vì họ, con tưởng tượng, chắc đã tha thứ cho mẹ, nếu có gì cần tha thứ, và cũng đã yêu mẹ. Từ hồi nhỏ tí con đã thấy mẹ với họ bên nhau cùng cười, cùng đánh bài thâu đêm, cùng lên đường chu du, cùng tắm nuy dưới biển, cùng ra ngoài ăn tối, con nghĩ hồi ấy mẹ đã vui, đã hạnh phúc. Nhưng cái phiền của những gia đình do lựa chọn là ở chỗ, họ biến mất dễ hơn nhiều so với gia đình máu mủ ruột rà. Những người lớn trong tuổi thơ tôi, hoặc đã chết rồi, hoặc tôi cũng chẳng biết họ ở đâu. Đâu thì cũng không phải ở đây, dưới thứ nắng cực nứt da dẻ, nứt mặt đất này. Đám tang chỉ là một khoảnh khắc đáng ghét rồi sẽ qua, nhưng hai tiếng đồng hồ trên đường lên đây quả là cực hình thực sự. Cái vệt đường qua vườn ô liu, vừa hẹp vừa ngoằn ngoèo này tôi đã thuộc lòng. Dù chỉ về đây ngày xưa có hai tháng mỗi năm, đây vẫn là – hoặc từng là – đường về nhà, về với mọi điều chúng tôi yêu quý. Còn bây giờ tôi cũng không biết nó là gì. Lẽ ra tôi phải mang theo mũ, dù sẽ chỉ thêm một món cần vứt đi. Tôi thấy đầu quay quay. Có lẽ nên ra ngồi chỗ bà thiên thần hăm dọa dang đôi cánh sắc như gươm đằng kia, ngồi xuống rồi không bao giờ đứng dậy. Carolina tiến lại chỗ tôi, không có gì lọt khỏi mắt cô, cô nắm tay tôi dẫn ra cạnh bức tường nhìn xuống biển, thật gần, dưới chân dốc núi mọc đầy những cây ô liu héo hon, quay lưng với toàn thế giới. Mẹ, mẹ đã hứa chừng nào mẹ chết, đời con sẽ lại ngăn nắp, đâu vào đấy, mẹ hứa nỗi đau cũng không đến mức không chịu nổi, mẹ đâu báo trước con sẽ chỉ muốn moi ruột gan mình ra mà cắn xé. Mà lúc ấy mẹ còn chưa bắt đầu nói dối cơ mà. Tới một thời điểm bỗng dưng mẹ đổi tính, con chẳng hiểu vì lý do gì, từ không bao giờ nói dối chuyển qua nói dối luôn mồm. Những người bạn không năng qua lại vào giai đoạn cuối, những người chỉ lưu giữ ký ức về con người tuyệt diệu mười năm trước, hay là mười nghìn năm?, hôm nay đều đến cả. Và bạn bè con, Carolina, Mercè, Elisa, Sofía. Mẹ à, rốt cuộc chúng con đã quyết định không chôn chung Patum với mẹ. Có còn là Ai Cập thời Pharaông nữa đâu. Con biết mẹ tin là thiếu mẹ đời nó chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng phải thấy là một mặt, con chó to như thế sẽ không nằm vừa hố – con tưởng tượng cảnh hai ông đào huyệt cố đủn mông cho nó lọt xuống, như mỗi khi đi biển, tắm xong mình đều ủn nó lên thang vào thuyền – còn mặt khác thì cái chuyện đem chó chôn chung này chắc chắn là phạm pháp. Kể cả nếu nó có chết rồi, giống như mẹ. Vì mẹ chết rồi, mẹ à. Cả hai ngày hôm nay tôi đã nhắc đi nhắc lại câu ấy, tôi túm lấy bạn bè mà hỏi cho rõ, nhỡ may chỉ là do sai sót hoặc hiểu lầm nào đấy chăng, nhưng ai cũng một mực đảm bảo là cái chuyện không tưởng nổi ấy đã xảy ra. Không kể các ông bố của các con trai tôi ra thì ở đây chỉ có một nhân vật hay ho, một người lạ. Tôi sắp xỉu vì kinh sợ và cái nóng, nhưng vẫn lập tức đánh hơi ra trai đẹp ở gần. Đây hẳn phải là bản năng sống sót. Tôi nghĩ không biết quy trình cưa giai nơi nghĩa địa thì như thế nào. Tôi tự hỏi chàng ta có định tới chia buồn với tôi không. Tôi kết luận là không. Đồ hèn. Chàng hèn đẹp trai ơi, anh tới làm gì trong đám tang mẹ tôi, người ít hèn nhất trên đời mà tôi biết? Hay có lẽ cái cô bé đứng bên anh, nắm tay anh còn mắt thì tò mò xoáy vào tôi là bạn gái anh chăng. Anh không thấy cô ả hơi khiêm tốn chiều cao thật hả? Được rồi, hỡi nàng lùn bạn gái của thằng hèn bí ẩn, hôm nay là đám tang mẹ tôi, tôi có quyền làm và nói bất cứ điều gì mình muốn, phỏng? giống như sinh nhật ấy. Đừng chấp tôi.

Sắp chôn xong rồi. Tất cả có hai mươi phút, cái im lặng gần như tuyệt đối, chẳng ai phát biểu, cũng không ai đọc thơ – mẹ đã thề độc sẽ bật dậy dưới mồ rồi theo ám cả bầy đến thiên thu nếu chúng con dám để mic lọt vào tay bà bạn nữ sĩ nào – không cầu nguyện, không hoa hòe, không nhạc. Chắc sẽ còn chóng hơn nếu mấy cụ khốt nhà đòn không lập cà lập cập lúc hạ huyệt. Tôi hiểu cái anh chàng xinh xẻo ấy chẳng định lại gần rồi thay đổi cả cuộc đời tôi đâu, dù nghĩ kỹ thì còn dịp nào đẹp hơn hiển nhiên hơn được nữa, nhưng nhẽ cũng phải biết đằng ra đỡ một tay khi hai bố tội nghiệp suýt tuột tay để quan tài lăn ra đất chứ. Một bố buột mồm, “Tao thì đấm cặc vào trời!” Cả đám tang chỉ có duy nhất câu đó thốt ra. Con thấy lời đó cực chuẩn, cực đích đáng. Có lẽ từ nay trở đi, mỗi đám tang con tới viếng sẽ đều là tang mẹ. Cả đoàn lục tục xuống đồi. Carolina siết tay tôi. Xong rồi đấy. Mẹ tôi chết rồi. Chắc giờ đi nhập hộ khẩu Cadaqués là vừa. Mẹ đã về đây, có lẽ làm thế là hay nhất.

2.

Cứ như tôi biết thì chỉ có một thứ tạm thời xua tan cái chết – cũng như cái sống – mà không gây nhức đầu búa bổ sáng hôm sau, đấy là sex. Nó là thứ sức nổ có khả năng biến tất cả thành nát vụn. Có điều nó chỉ kéo dài vài giây, hoặc có khi được hơn ít lâu nếu ta ngủ khi đã xong. Nhưng rồi sau, đồ đạc, quần áo, ký ức, đèn đóm, hoảng loạn, đau buồn, tất cả những gì đã cuốn theo chiều lốc xoáy của lão phù thủy xứ Oz lại đổ ầm ầm về vật nào chỗ nấy trong phòng, trong đầu, trong bụng. Tôi mở mắt chẳng thấy xung quanh là hoa hay người lùn hát hỏng cảm ơn, chỉ thấy nằm trên giường bên ông chồng cũ. Nhà yên ắng, từ cửa sổ mở vọng vào tiếng trẻ con la hét bì bõm trong bể bơi. Ánh sáng xanh lơ trong vắt hứa hẹn lại là một ngày nắng nực, những ngọn tiêu huyền nhìn thấy qua cửa sổ đu đưa rất đỗi êm đềm, bàng quan đáng ngạc nhiên với mọi thảm họa trên đời. Hiển nhiên, đêm hôm qua chúng không hề bùng cháy vô duyên cớ, lá cũng không hóa thành ngàn lưỡi gươm bay đồ sát, không tứa máu hay làm gì tương tự. Tôi liếc Óscar qua khóe mắt, không động cựa, biết chỉ khẽ nhúc nhích cũng đủ thức anh dậy; lâu lắm rồi chúng tôi không ngủ bên nhau. Tôi ngắm kỹ thân thể dài rắn rỏi có cái ngực hơi hõm, bộ hông hẹp, đôi cẳng chân của vận động viên xe đạp, những đường nét sắc gọn, nam tính trên mặt, phảng phất cái vẻ linh lợi và dữ tợn như loài thú. “Mẹ thích đấy, cậu ta có bản mặt rất đàn ông,” mẹ từng nói với tôi sau hôm chạm trán anh lần đầu trong thang máy chung cư, chẳng cần giới thiệu đã biết ngay cậu trai có cái đầu bò mộng cắm trên cơ thể một cậu thiếu niên nhút nhát, lúc nào cũng hơi gù người về phía trước này đang đến tìm tôi. Và lấy giọng à ơi, bà bảo: “Trời nóng quá, tôi tắm nguyên quần áo để đồ ướt ngồi vào bàn viết là nửa tiếng sau đã khô cong rồi!” Khi lên tới nơi gặp tôi đang run người vì chờ đợi, anh đã cười đến tắc thở: “Anh tin chắc là mình vừa gặp mẹ em dưới kia.” Đã có thời, thân thể Óscar là nơi trú ẩn duy nhất của tôi, nơi độc nhất dành cho tôi trên thế giới. Thế rồi chúng tôi có con. Thế rồi chúng tôi nhận ra nhau. Cứ cố làm con thú trong rừng, cứ nghe theo mệnh lệnh của bản năng, của da, của các pha mặt trăng đi, cứ tìm cách đáp ứng không do dự, vừa biết ơn vừa nhẹ nhõm, đòi hỏi của những thứ không cần nghĩ, những thứ đã sớm được đo lường và quyết định bởi thân xác, bởi sao trên trời đi, thì rồi vẫn đến một ngày anh phải đứng dậy và mở miệng. Điều mà lý thuyết nói chỉ đến một lần độc nhất trong lịch sử nhân loại, thôi bò tứ chi mà đứng thẳng mình học nghĩ, thì tôi gặp phải mỗi lần ngã khỏi tình yêu. Và mỗi lần là một cú bầm mình dập mẩy. Tôi không biết đã bao lần chúng tôi tìm cách vá víu lại với nhau nữa. Nhưng lần nào cũng có gì đó ngáng đường, mà chủ yếu là tính khí của anh, hay của tôi. Giờ thì anh đã có bạn gái rồi, nhưng cũng chẳng vì thế mà từ chối ngủ chung giường với tôi hôm nay, hay theo sát bên tôi sáu tháng trời tăm tối sặc mùi bệnh viện, mùi bác sĩ, mùi những trận chưa đánh đã biết thua. Mẹ, sao mẹ lại tưởng mình có thể thắng trận này, trận đánh cuối, trận đánh không con người nào từng thắng nổi? Cả người khôn ngoan nhất, người mạnh nhất, người can trường nhất, người hào hiệp nhất, cả người xứng đáng nhất cũng không. Giá mẹ ra đi thanh thản thì con đã có thể coi là đủ. Ta đã nhiều lần bàn về cái chết, nhưng chưa bao giờ con với mẹ hình dung thằng khốn ấy sẽ cướp đi trước tiên là cái đầu mẹ, không quên bỏ lại vài mẩu sáng suốt khi đến khi đi, chỉ đủ cho mẹ khổ sở thêm chút nữa.

Óscar tin chắc vào sức mạnh chữa thương của sex; với những người tinh thần năng nổ thể lực sung mãn như anh, chẳng có nỗi bất lực nào, phiền muộn hay thất vọng nào mà sex không chữa được. Buồn à? Vật nhau thôi. Đau đầu hả? Mời lăn giường. Máy tính hỏng? Quất đỡ vậy. Cạn túi nữa? Thì xếp hình. Mẹ vừa chết? Chịch giải trí. Có lúc cũng có ích. Tôi chuồi khỏi giường. Óscar còn tin rằng làm tình là cách chào bình minh tốt nhất. Còn tôi chỉ muốn vô hình vào buổi sáng, không muốn khoác lấy thân xác vào mình chừng nào chưa tới giờ ăn trưa. Bồn rửa ngập bát đĩa bẩn, tủ lạnh lác đác vài hũ da ua hết hạn, một quả táo nhăn vỏ với hai lon bia. Tôi bật một lon, vì cà phê với trà đã hết. Mấy cái cây vẫy vẫy lá ngoài cửa sổ phòng khách thay lời chào buổi sáng; tôi chợt nhận ra mành đã hạ trên cửa sổ nhà bà già sống một mình bên kia đường, chắc đã đi nghỉ, hoặc chết nốt rồi cũng nên, ai biết được. Cảm giác như vừa đi đâu khác sống mấy tháng về. Trên hết là cảm giác về mồ hôi đêm qua và gã người bò mộng ngủ cùng, tôi vùi mũi vào cổ áo, nhận ra thứ mùi lạ mặt, dấu vết vô hình còn lại từ cuộc xâm nhập hân hoan của một thân mình khác vào thân mình tôi, của một làn da khác vào da tôi mềm mại và vâng chịu, của một mồ hôi lạ vào mồ hôi tôi. Có nhiều khi đi tắm cũng không tẩy sạch được bóng dáng ấy, nhiều ngày sau nó hẵng còn đeo đẳng, mỗi lúc một phai đi, như một chiếc váy dơ dáng nhưng tôn dáng, tới khi mất hẳn. Tôi áp cốc bia vào thái dương, nhắm mắt. Đây đúng ra phải là mùa tôi thích nhất trong năm, nhưng giờ thì tôi chẳng có kế hoạch gì hết. Cuộc suy tàn của mẹ đã là kế hoạch duy nhất của con suốt nhiều tháng, cũng có lẽ nhiều năm. Tôi nghe tiếng Óscar lục sục trong phòng ngủ rồi gọi với:

– Vào đây ngay, anh phải nói em cái này quan trọng lắm.

Đấy là một mánh giường chiếu quen thuộc của anh ta, nên tôi lờ đi coi như không nghe. Nếu làm theo thì họa may đến trưa chúng tôi mới rời khỏi giường, mà tôi không có thời gian; cái chết kéo theo một ngàn sự vụ lặt vặt. Cuối cùng, sau phải đến mười phút đồng hồ gầm ghè ỉ ôi để dụ tôi vào, nói anh không tìm thấy quần lót, hẳn là tôi giấu đâu rồi – ờ giờ tôi rảnh quá mà, ngoài chơi giấu đồ lót anh thì đâu còn việc gì nữa – rốt cuộc anh cũng chui ra khỏi phòng. Chẳng nói câu nào, anh đi thẳng đến sau lưng tôi hôn lên cổ, ép tôi vào cạnh bàn; tôi thì thu xếp giấy tờ như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta cắn mạnh vào tai tôi. Tôi cưỡng lại. Nghĩ bụng có nên tát anh ta một cái không. Đến lúc quyết định làm thế là tốt nhất, tôi giơ tay lên thì đã muộn. Cách bế lên hay lột đồ lót đối phương nói lên rất nhiều điều về người đàn ông. Và con thú trong tôi – thứ duy nhất chưa hóa ra tro sau mấy tháng rồi – lại ưỡn lưng, chống tay lên bàn và căng cứng toàn thân. Cho đến phút cuối tôi vẫn nghĩ mình sắp đánh anh ta ngay đây, nhưng rốt cuộc trái tim thứ hai của tôi, vừa bị con cu anh ta xâm phạm, bắt đầu đập và tôi quên sạch.

– Sáng sớm không nên uống bia, Blanquita à. Hút thuốc cũng thế, – anh ta thêm khi thấy tôi châm thuốc.

Anh ta nhìn tôi như tất cả mọi người vẫn nhìn tôi mấy ngày hôm nay, vẻ mặt pha trộn vừa quan tâm lo lắng vừa tội nghiệp, và tôi không hiểu đấy là phản chiếu vẻ mặt mình hay là ngược lại nữa. Mấy ngày rồi tôi không nhìn vào gương, hoặc nhìn mà không thấy, chỉ đủ để sửa sang mặt mày. Nó với tôi chưa bao giờ không ưa nhau đến như thế này. Gương của tôi, mon semblable, mon frère, muốn nhắc tôi là tiệc đã tàn. Nhưng trong mắt Óscar ngoài lo lắng và tội nghiệp còn có chút âu yếm, là thứ hao hao với tình yêu. Tôi không quen với thương cảm, thương cảm chỉ tổ làm tôi rối ruột. Anh có thể làm ơn trở lại nhìn tôi như năm phút trước được không? Như một đồ vật, một món đồ chơi? Một thứ để chiếm đoạt, để giành khoái lạc, chứ không phải một mụ đàn bà rầu rĩ, vừa mất đi người mình yêu nhất thế gian trong khi mình phóng xe máy hết tốc lực qua Barcelona mà vẫn không tới kịp?

– Em nên nghỉ vài ngày, hít thở không khí trong lành một chút. Ở đây chẳng có gì làm đâu, thành phố vắng tanh rồi.

– Ừm, nghe cũng có lý.

– Anh không muốn em phải ở một mình.

– Ừm. – Tôi không đáp mình đã một mình mấy tháng nay rồi.

– Điều xấu nhất đã qua rồi.

Tôi cười phá.

– Điều xấu nhất, lẫn tốt nhất. Tất cả đã qua rồi.

– Vẫn còn rất nhiều người yêu em.

Tôi không biết mấy hôm nay đã nghe câu này bao nhiêu lần nữa. Họ đã kéo đến, cả một đội quân những người lặng lẽ lẫn lắm lời rất yêu tôi, đúng vào lúc tôi chỉ muốn một điều là chui vào giường và được xung quanh mặc kệ. Được mẹ ngồi bên nắm tay, sờ trán.

– Ừm, em biết, em biết. Em rất lấy làm biết ơn. – Tôi không nói thêm rằng tôi chẳng trông gì vào tình yêu của người khác, đến cả mẹ còn có hồi ngừng yêu tôi cơ mà, tình yêu là thứ kém đáng tin nhất thế giới.

– Sao em không lên ở Cadaqués vài ngày xem? Bây giờ nhà ấy của em rồi.

Sao ku dám mở mồm nói thế, đồ lỗ mãng, bất kính, ngu xuẩn kia? – ý nghĩ lướt qua trong đầu trong lúc tôi nhìn vào đôi mắt mở to cảm thông lo lắng. Nhà ấy là của mẹ tôi. Vĩnh viễn của mẹ tôi.

– Em không biết.

– Thuyền xuống nước rồi. Lên đó sẽ tốt cho em.

Cũng có thể anh nói đúng, tôi tự nhủ. Đám phù thủy ở đó vẫn luôn bảo vệ tôi, đám phù thủy của thị trấn được chở che bởi núi, bởi con đường quỷ quyệt và thứ gió man dã vẫn làm hóa dại những kẻ nào không xứng đáng với sắc đẹp của trời và ánh hồng ửng của hoàng hôn mùa hạ. Từ thuở nhỏ tôi đã quen với họ, vắt va vắt vẻo trên tháp chuông, hoặc rú lên cười, hoặc nhăn mày nhíu mặt, hoặc tống cổ hoặc đón vào lòng những kẻ vừa chân ướt chân ráo tới, hoặc thổi bùng cãi vã giữa những cặp quấn quýt chim cu, hoặc dạy lũ sứa biết nhắm bụng ai cẳng ai mà đốt, hoặc đem nhím biển bài binh bố trận chính xác dưới bàn chân ai. Hoặc nhuộm màu những bình minh choáng váng đủ tỉnh cơn nhức đầu sau đêm rượu chè bê bết, hoặc biến mọi ngõ phố và hẻm vắng thành những buồng ngủ mời chào, hoặc cuốn lấy ta trong những đợt sóng mượt như nhung đủ liếm sạch mọi khổ sở đau buồn trần thế. Và bây giờ, một bà phù thủy mới đã nhập đàn.

– Ừm, hay là vậy. Cadaqués. Em sẽ về Cadaqués. – Và tôi nói thêm: – Tara, đấy là nhà! Đất đỏ Tara, em sẽ về nhà ở ấp Tara… Xét cho cùng, mai là một ngày mới.

Rồi tôi tu một ngụm dài.

– Đấy là phim gì? – tôi hỏi anh.

– Anh nghĩ là em đã trộn Cuốn theo chiều gió với E. T., – anh cười lớn.

– Ờ, có thể, cũng có thể. Uống bia vào lúc bụng rỗng là em sẽ nói đủ thứ nhăng cuội. Em đã bắt anh xem Cuốn theo chiều gió bao nhiêu lần hả?

– Nhiều lắm.

– Thế anh ngủ gật bao nhiêu lần?

– Gần hết.

– Ừ, anh lúc nào cũng có gu phim rất dở. Cái đồ rởm.

Được một lần anh không đối đáp lại, chỉ nhìn tôi cười, ánh mắt tràn ngập ngóng đợi. Óscar là một trong số ít người lớn tôi biết còn giữ được vẻ mặt ngóng đợi ấy, vẻ mặt chờ đón Ba Vua. Tôi chưa bao giờ bật mí điều này với anh, cũng mong anh đừng biết. Bộ mặt ngóng đợi là thứ khó giả vờ nhất, và nó mất đi ngay khi người ta bắt đầu không còn ngóng đợi điều gì, ngóng đợi đích thực, ngóng đợi kiểu trẻ thơ, để chừa chỗ cho những ham muốn tầm thường khác.

– Rồi sẽ ổn thôi, Blanca à, em sẽ thấy.

– Em biết. – Tôi nói dối.

Anh vẫn nói tiếp, rằng anh phải đi Paris công tác mấy hôm, nhưng về là anh sẽ lên ngay Cadaqués ở vài ngày. Anh thở dài nói thêm, “Chẳng biết phải làm sao với bạn gái anh nữa.” Đàn ông là loại chuyên đời làm hỏng bét mọi chuyện. Tôi làm bộ quan tâm lo lắng cho anh, cũng là một vẻ mặt khó làm giả kinh hồn, dù không khó bằng ngóng đợi, rồi đi ra ngoài sập cửa.

Còn tôi chẳng biết phải làm sao khi không có mẹ tôi nữa, ku ạ.

(Xuất bản tháng 3-2020 để chào mùa Covid. Ảnh của Quỳnh.)