Gọi tên

Những bé trai tươm tất, sạch bong
Đứng thẳng đuỗn, chờ gọi tên. “Có mặt,”
Archer rồi Bates lau tau, Castle rồi Church,
Lẫn dăm em “có mặc”. Chú Field con
Đứng bên Devon Bé. Những cái tên
Nói về Suối, về Núi, Cây, Đồi, Cỏ.
Những gương mặt toát ra mùi kỳ cọ,
Mùi xà phòng, tóc ẩm, ẩn đi
Sau mực dây, bụi vẩn, phấn cùng xi.
Ngoài cửa sổ mặt trời Anh quấn ngộp
Giữa mây Anh, đậu trên ô kính đục
Trây bùn Anh. Đã gọi đến cuối hàng.
Waterstone. Wellwood. Tiếng xô bàn.
Tiếng cạo giấy, ôn chuyện Agincourt.

Những bạo chúa hấp háy đuôi mắt liếc
Vừa dạy lề luật phép bí truyền,
Họ cũng có nhiều chữ mới để gọi tên.
Nói coi, nhóc, mày là gì? Nói chuẩn,
Sai một ly cho đi một tẩn.
Mày tên gì? Chơi lối ngậm thị à?
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không ngoa.
Giun sán hay rận giòi? Cũ rồi nhóc.
Mày là rắm, là chồn hôi, là cóc,
Tách sứt hay sên bị dẫm lòi phèo?
Rõ rồi, coi, mày thiếu não trong đầu,
Cần ăn đập cho bớt ngu. Thằng chó ghẻ,
Thằng cổ dưới mông, tụt quần mau, ra ghế
Úp người vào, cứ tao vụt một roi
Mày nói theo: tôi là đứa dở hơi,
Là số không, là bùn, là cứt thối.
Đừng nhăn nhó, đừng làm trò yếu đuối,
Làm thằng đàn ông phải cứng nghe con.

Và giờ trên đồng nước Pháp, tiếng kèn ngân.
Họ nhẵn nhụi, tươm tất, xi bóng lộn,
Mười một với mười lăm người đội tuyển
Giơ tay chào. Hàng thẳng tắp điểm danh,
Những cậu trai của tôi đáp tên mình.
Fletcher nụ cười vàng, Billy Gunn háo hức,
Knight cặp giò dài, Smith mái đầu quăn tít,
Sáng ngời và quả quyết, họ lên đường.

Và bây giờ? Họ là những cái tên
Khắc trên phiến cẩm thạch trong nhà nguyện;
Vạch trên cặp thẻ hai màu hòa quyện
(Màu đỏ của thịt tươi lõa máu, màu xanh
Của đất nơi thịt ấy nhoét tanh bành,
Cùng thịt khác chung lộn rồi mất tích);
Viết trên những điện những thư từ súc tích –
Những mũi tên bắn thẳng vào tim
Những đàn bà mòn mỏi, điếng hồn
Nghe tiếng đập cửa không thể không ra mở.

Tôi đã nhớ hết, thuở đầu, trong hoan hỉ.
Tôi đã thuộc lòng kẻ nhát sợ lẫn thông minh.
Những cậu trai xốc nổi, những anh chàng tinh ranh,
Tôi đã gọi tên họ hết lần này qua lần khác.
Tên, tên, tên.
Đầu tôi căng tức
Những tên người chết.
Tôi không còn nhớ những cái tên sống nối sau này,
Những cậu trai thế chỗ những cậu trai
Lên đường khi trước.
Họ cứ đến rồi đi, họ cứ cười rồi khóc.
Lòng tôi đã chốt chặt then.
Ngày hôm nay, những nụ cười không tên
Đứng trước mặt tôi, đánh số. Họ lên đường
Còn tôi đếm tiếp những cậu trai cử đi theo họ.


(In the Vietnamese version of The Children’s Book.

I like most of the poems in this book, but I put up this one because my friend found it moving.

Now onto the nightmare that is Possession…)