Manto, ngồi bên cửa sổ ngắm cuộc xé đôi Pakistan-Ấn, chép lại vài chuyện hay ho. Ví như ông Hồi giáo đi hôi của về mới phát hiện mình vừa lặc lè cõng bị thịt lợn. Hay là ông không rõ đạo gì lộn cổ xuống giếng khi định giấu tải đường, tổ dân phố nếm thấy ngọt liền suy tôn là thánh. Không rõ có lập thành hoàng như các ông bà trộm Việt Nam không.
Mình ngồi đọc, dịch, cười chuyện nhảm láng giềng đã lâu, cũng chưa tưởng tượng ra cái lúc ngồi bên cửa sổ, nhảy hết tab này đến tab khác ngắm cuộc lộn xộn nhà mình mà cười méo miệng như bây giờ.
Bây giờ là lúc những chuyện láng giềng, nhảm hoặc không nhảm, đều dựng lên làm cái gương. Bây giờ là lúc những lần xem thời sự bĩu môi, đọc blog rồi cười khẩy, lướt facebook ngứa miệng vài câu rồi lượn, cần chắt lọc xem cái gì giữ, cái gì quăng. Bây giờ là lúc cần quyết định làm gì với thực tế, từ những tri nhận tưởng đã sáo mòn về thực tế.
Mình, tuy nhiên, chỉ nghĩ được mỗi một điều rất ích kỷ, đấy là cái cơn bão nhân tạo rồ ga kia đừng có quét qua nhà người thân mình. Với bạn bè mình. Đừng quét qua đâu cả, là tốt nhất, nhưng nếu có quét, thì đừng quét qua nhà người thân mình.
Thực tế đấy. Continue reading ““Be a buddy, not a bully” hay là chủ nghĩa ngây thơ tự nguyện”